Một ngày đẹp trời, tôi bắt đầu đi tập gym. Phòng tập rất “tây”
và đầy đủ tiện nghi, gồm cả sauna, steam bath và một bể bơi ngoài trời. Tuy
nhiên, một anh bạn tôi cười khẩy: Đi tập gym để ngắm... giai đẹp đúng không?
Không hiểu lúc con trai mồ hôi nhễ nhại, mặc những cái áo ba lỗ
dài trùm đầu gối, cắm mặt vào màn hình của máy chạy, hoàn toàn cách biệt với
thế giới bên ngoài bằng một cái headphone, cái đầu còn chẳng phân biệt được là
có tóc hay không... thì có còn hấp dẫn ở điểm nào. Chỉ có người không tập gym
mới có thể nghĩ ra lý thuyết vô lý này. Thêm nữa, vào lúc đàn ông… sexy nhất,
thì tất tần tật cả đám đàn bà con gái còn lại đang bị nhốt ở một khu biệt lập
và mang tính đối xứng cao: khu thay đồ nữ!!!
Phải nói ngay rằng, trong phòng thay đồ nữ thường khá đông!
Nhiều người tôi chỉ nhìn thấy họ ở duy nhất chỗ này – chứ không phải bể bơi,
máy chạy bộ hay là lớp học yoga. Đơn giản vì chỗ này có phòng xông hơi và tắm
hơi tiện nghi. Những phòng này bạn chui vào và chỉ bảy phút sau đã có thể chui
ra trong một trạng thái nhễ nhại như vừa qua một cuộc đi bộ leo núi cả giờ đồng
hồ. Và thế là sau đó chỉ việc tắm lại cho sạch sẽ, xách túi đồ đi ra trong vai
mình đi tập thể dục. Chẳng phải phụ nữ cũng là một sinh vật lười vận động và ưa
hưởng thụ đấy thôi. Chỉ khác là không có cái bụng bia nào quá bự để nhắc nhở
như của đám đàn ông.
Tuy nhiên, không thiếu những phụ nữ đẫy đà trong phòng thay đồ.
Họ thường béo trắng – điều này càng làm cho họ dường như có vẻ... béo hơn.
Chiếc khăn tắm thì chỉ có một size, người vừa vừa được vòng rưỡi rồi cài vào là
gọn ghẽ, người gầy thì càng tiện. Nhưng những phụ nữ hơi béo, họ làm gì còn cái
đặc quyền tưởng như không cần bàn tán – là quấn một chiếc khăn tắm ngang ngực?
Nói đến đây tôi mới hiểu tại sao trong khi những người phụ nữ khác thong dong
đi lại, thì người phụ nữ size XXXL luôn phải mặc T-shirt hoặc những cái áo hai
dây bằng vải thun co dãn trong khu vực mà đáng lẽ ra họ không-cần-mặc-đồ. Và
cũng cứ thế, thay vì tận hưởng cái “đổ mồ hôi từng centimét” của phòng xông
hơi, có lẽ cũng vì chút mặc cảm, họ mặc nguyên quần áo bước vào. Tuy nhiên, sự
xuất hiện của những dáng người chưa hoàn hảo trong phòng thay đồ làm người ta
tin tưởng đúng vào ý nghĩa của phòng tập gym – ấy là cải thiện dáng vóc cho
người phụ nữ.
Lỡ miệng nhắc đến khu vực không cần mặc đồ này, đúng là có nhiều
người không mặc đồ thật! Vốn dĩ có người không quấn nổi khăn thì cũng có người
không cần quấn một tí khăn nào, cứ tênh hênh đi lại. Trong Sex and the city của
Mỹ có nhân vật Charlotte, khi bước vào phòng tắm hơi tập thể, cô lúc nào cũng
quấn chặt cái khăn quanh người và nhắm tịt mắt vì... ngượng. Cho đến tận khi có
một cô gái lạ mặt cất lời khen đôi vai thanh mảnh của Charlotte, cô mới dám bỏ
khăn tắm và trở lại trạng thái thiên nhiên nhất. Với phụ nữ Việt, tôi không rõ
có thể đem sự tự tin ra để so sánh cho trường hợp này hay không, nhưng sự tự...
nhiên thì hẳn rồi. Là phụ nữ, tôi vẫn thích những chị em khác đi lại nhẹ nhàng,
quấn khăn và thay đồ khe khẽ sau những cánh tủ locker, hơn là loẹt quẹt trên
những đôi dép tông nhiều màu, rôm rả buôn chuyện. Cái duyên, cái ý nhị của
người phụ nữ có khi thể hiện ở những lúc tự nhiên nhất này đây...
Ngoài chuyện chiếc khăn tắm trở thành “đồng phục” thì thế giới
của phòng thay đồ sinh động như một xã hội thu nhỏ. Có người đứng, người ngồi,
có cả người dông dài nằm dài thiêm thiếp ngủ. Có người vừa đến, chuẩn bị thay
đồ ra tập dáng vẻ tất bật, có người đang ôm bình sữa tắm và chai dầu gội đầu,
vẫn chuyện trò rôm rả với người quen. Có người đã chỉn chu vận xong áo quần
nhưng còn đang đứng trước gương xoay xoay vài vòng. Lại có người mê mải bận sấy
tung đám tóc còn ướt, có người dùng bút chì kẻ mắt, kê sát mặt vào gương... Có
những ca sĩ diễn viên nổi tiếng – chưa trang điểm và tóc còn ướt – trông họ
chẳng rực rỡ hơn người bình thường là mấy. Nhưng ở mỗi mét vuông của phòng thay
đồ này, dù đang làm gì, ở tư thế nào, thì đặc điểm chung của tất cả những người
phụ nữ ở đây là đều ở trong trạng-thái-chưa-sẵn-sàng. Chỉ có phụ nữ mới hiểu
nếu chưa thoa lotion, chưa kẻ chì mắt hay tô viền môi... là chưa sẵn sàng. Đàn
ông có thể chân tất chân không ra ngoài, nhưng đàn bà thì chỉ ra ngoài chân tất
chân không khi họ cố tình như thế! Giả sử đàn ông có mặt trong lãnh địa này, sẽ
phá tan ngay cái thắc mắc vẩn vơ và cố hữu bấy lâu nay: phụ nữ vẫn làm gì với
bản thân mình mà mất nhiều thời gian đến thế?
Nhưng khi phụ nữ đã sẵn sàng, khăn tắm ướt đã dồn vào một góc,
mọi cánh tủ quần áo đã được khép lại, tiếng máy sấy tóc đã được tắt đi... là
lúc người phụ nữ rạng rỡ nhất. Lúc ấy, bước ra khỏi khu vực thay đồ, đám đàn
ông mồ hôi mồ kê nhễ nhại lúc ấy há hốc mồm, ngoái nhìn theo bóng của người phụ
nữ đã đi khuất từ bao giờ...
(ST)